2025/05/22

Chương 3: Phong Nguyên đô

Phía sau bức tường cao màu đồng thau, dù là ban sáng đầu giờ tỵ, nhưng phố xá vẫn chỉ lưa thưa vài người các dãy phố đều hầu như vắng bóng người, phố Hào Nhất con phố chợ buôn bán sầm uất nhất kinh đô cũng chịu cảnh đìu hiu, cửa hàng thì cái mở cái không.

  • oaooooo hài

Tiểu Minh tiểu nhị của Phúc Lai Đường tay phải tựa vào cái bàn ăn chân trái đặt lên ghế mở miệng ngáp thật dài.

  • Lương Quốc cẩu thí, đang yên đang lành lại đi phạt Triệu, người Triệu bọn ta xưa nay hiền lành có gây sự ai. - Tiểu Minh vừa ngáp vừa nói

  • Đông gia nhà chúng ta cũng thật là xui xẻo vừa mới khai trương được 2 tháng thì lại chiến tranh - một tiểu nhị khác đang dựa cột nhà nói

  • Sáng nay nghe nói ở ngoài thành Tiên Nhân giao chiến gây tiếng động thật lớn đâu - nếu sáng nay nghe lời Tiểu Chu tiểu ăn mày nghỉ làm leo lên đầu thành có khi còn nhìn thấy được tiên nhân phong phạm.

  • Người nghỉ ta xem, đông gia biết chắc chắn lột gia nhà người - trưởng quầy đang tính tính toán toán ngẩng đầu lên nói.

  • Phì! cả 10 ngày nay làm gì có khách nào đâu đi làm hay không có gì khác nhau chứ - Tiểu Minh nói lại

  • Lão Triệu người nói xem chúng ta còn trụ được bao lâu, nơi này 1 tháng tiền thuê không phải ít a? - Tiểu Lai nhìn về phía trường quầy hỏi.

Triệu trưởng quầy nhìn qua sổ sách đăm chiêu, thở dài nói

  • chỉ sợ không quá 1 tháng nữa, nếu chiến sự vẫn còn chúng ta là cứ xác định cuốn gói về huyện thành thôi.

  • Về huyện thành không tốt sao chúng ta theo đông gia từ trấn nhỏ vô danh lên đến huyện thành sinh hoạt thoải mái - Tiểu Minh thở dài - đùng một cái làm cái gì mà Thương Gia đại đạo tha phương tới tận kinh thành.

  • Chuyện của đông gia đừng có xía vào, đừng tưởng người trước mặt chúng ta hiền hòa thì người có thể muốn nói gì thì nói - Triệu trưởng quấy mắng

  • Cá bột trong ao làm sao biết chí của kình ngư - ở trên lâu một giọng nhẹ nhàng êm ái vang lên.

2 tiểu nhị và trưởng quầy đều nhìn về phía cầu thang, một vị nữ tử thân hình mảnh mai thon gọn mặt bộ y phục màu lam sáng tha thước bồng bềnh đi xuống cầu thang, khuôn mặt thanh thoát hình trái xoan bên trên điểm 2 đôi mắt rạng rỡ sáng ngời cùng hàng lông mày sao mà khéo sắp đặt, đi cùng với ánh mắt của nàng người ngoài nhìn vào cảm tưởng chỉ cần nàng cau mày thì mọi thứ đều ảm đạm vô quang, mũi cao thanh thoát với đôi môi chúm chím đỏ chót, nàng hé môi cười nhẹ tựa như nắng xuân ấm áp thổi nhè nhẹ vào đôi mắt của người đối diện lay động lòng người, nàng từ từ lướt nhẹ xuống cầu thang từng bước từng bước của nàng như là những động tác múa uyển chuyển hớp hồn người xem.

  • Nhà ngươi đó suốt ngày ham chơi chẳng có chí tiến thủ sau này làm sao làm làm việc lớn - nàng sau khi xuống chỉ vào Tiểu Minh nói

  • Đông gia à, Tiểu Minh chỉ là một tiểu cẩu thí ở sơn thôn nghèo được không, nhờ ơn ngài mới thấy được đời, không có ngài chỉ sở cả đời này Tiểu Minh còn ko bước ra khỏi cổng làng - chỉ cần về huyện thành mua một căn nhà trong ngõ tây trấn, lấy được Tiểu Mỹ là tiểu nhân đây mãn nguyện lắm rồi. - Tiểu Minh vừa cười vừa nói

  • Hạng như người đòi lấy tỷ tỷ ta làm vợ nằm mơ giữa ban ngày - Tiêu Lai vội nói.

  • A nghị hòa rồi - cô gái Đông gia thốt lên nhìn ra ngoài đường.

Từ phía xa một đội kỵ sĩ mặc giáp trụ áo bào màu trắng chạy nhanh ngang qua lao vút về phía cổng thành, tất cả hàng quán 2 bên người đều ùa ra nhìn theo đội kỵ sĩ cầm lá cờ hiệu của quốc quân nước Triệu

  • Hay quá! lần này chiến sự kết thúc ta sẽ hỏi cưới nàng Bạch Chi Liên - Phía đối diện một chàng trai phong nhã hào hoa bạch diện thư sinh đứng trên lầu nói vọng xuống Phúc Lai Đường

  • Lại thêm một kẻ nằm mơ giữa ban ngày - Tiểu Lại hét lớn cười ha ha

Xung quanh đều cười lớn từ 2 tháng nay mọi người trong phố đều quen thuộc cảnh chàng trai bạch diện thư sinh này không biết từ đâu chạy tới lúc nào cũng ngồi tửu lầu đối diện Phúc Lai Đường, hàng ngày hét lớn lời lẽ yêu đương với tiểu giai nhân.

  • mau nhìn Trọng tướng quân Trọng Chính Nghị - một người hét lớn

mọi người đều giật mình nhìn lại thì thấy một vị tướng trẻ mặc khôi giáp màu đỏ chót tay cầm ngân thương đang cưỡi ngựa đi qua, phía sau là 1 đội kỵ sĩ áo bào màu trắng đi theo, khuôn mặt của Trọng Chính Nghị ưu sầu không biết đang suy nghĩ gì nhìn đăm chiêu nhìn về phía trước, phi ngựa tiếng vào khu vực cổng thành, khi đang đi đến gần cổng thành thì một viên kỵ sĩ nói lớn

  • Tướng quân xin hạ lệnh

Lúc này Trọng Chính Nghị với giật mình nhìn lại kiềm dây cương, con ngựa bị kìm bất ngờ bồng đứng lên 2 chân hí vang trời, quay ngang qua 2 chân trước đạp vào kỵ sĩ từ phía sau đi lên làm người này và ngựa ngã ngang, thấy vậy quân thủ thành liền lao ra kìm lại cương ngựa

  • Tường quân chuyện lớn quan trọng - một kỵ sĩ phía sau đi lên nói

  • Ta biết - Trọng Chính Nghị nói - Mở cổng thành đón đặc sứ

  • Mở cổng thành đón đặc sứ! 1 lính công thành hét lớn

Khi cổng thành từ từ mở ra Trọng Chính Nghị vẫy tay 2 đội kỵ binh 15 người trước cầm cờ hiệu 15 người sau xếp thẳng hàng ở giữa là anh ta từ từ đi ra ngoài.

Ở phía ngoài cổng thành một chi đội ngũ người ngựa mặc khôi giáp màu đen kịt đứng xếp hàng chỉnh tề, đứng phía trước chính là Lư Kỳ Sơn tay trái cầm cờ hiệu của Lưu Thiếu Soái cắm xuống đất tay phải để vào chuôi gươm dắt bên hông.

  • Xin hỏi danh tính vị tướng quân nước Lương - Trọng Chính Nghị dừng cách 8 trượng hỏi lớn

  • Tại hạ Lư Minh Tuấn tự Kỳ Sơn - Tham Tướng dưới quyền của Lưu Hiểu Kỳ Lưu Thiếu Soái

  • Thì ra là Tòng Sơn vạn thiên thủ Lư Kỳ Sơn nghe danh đã lâu nghe danh đã lâu - Trọng Chính Nghị nói - Tại hạ Trọng Vân tự Chính Nghị thay mặc quốc quân nước triệu ra đón tướng quân

  • Không dám không dam sao sánh bằng danh tiếng Ngân Thương - Trọng Chính Nghị tướng quân đây một thương định 5 châu lừng lẫy.

  • Thiên hạ đồn thổi mà thôi - Trọng Chính Nghị nói - mời đặc sứ vào thành

Sau lời nói trước sau 2 đội kỵ binh liền đi về 2 phía trái phải, Trọng Chính Nghị liền quay đầu ngựa chờ Lư Kỳ Sơn tiên lên ngang bằng bắt đầu di chuyển vào thành.