2025/05/22

Chương 3: Phong Nguyên đô

Phía sau bức tường cao màu đồng thau, dù là ban sáng đầu giờ tỵ, nhưng phố xá vẫn chỉ lưa thưa vài người các dãy phố đều hầu như vắng bóng người, phố Hào Nhất con phố chợ buôn bán sầm uất nhất kinh đô cũng chịu cảnh đìu hiu, cửa hàng thì cái mở cái không.

  • oaooooo hài

Tiểu Minh tiểu nhị của Phúc Lai Đường tay phải tựa vào cái bàn ăn chân trái đặt lên ghế mở miệng ngáp thật dài.

  • Lương Quốc cẩu thí, đang yên đang lành lại đi phạt Triệu, người Triệu bọn ta xưa nay hiền lành có gây sự ai. - Tiểu Minh vừa ngáp vừa nói

  • Đông gia nhà chúng ta cũng thật là xui xẻo vừa mới khai trương được 2 tháng thì lại chiến tranh - một tiểu nhị khác đang dựa cột nhà nói

  • Sáng nay nghe nói ở ngoài thành Tiên Nhân giao chiến gây tiếng động thật lớn đâu - nếu sáng nay nghe lời Tiểu Chu tiểu ăn mày nghỉ làm leo lên đầu thành có khi còn nhìn thấy được tiên nhân phong phạm.

  • Người nghỉ ta xem, đông gia biết chắc chắn lột gia nhà người - trưởng quầy đang tính tính toán toán ngẩng đầu lên nói.

  • Phì! cả 10 ngày nay làm gì có khách nào đâu đi làm hay không có gì khác nhau chứ - Tiểu Minh nói lại

  • Lão Triệu người nói xem chúng ta còn trụ được bao lâu, nơi này 1 tháng tiền thuê không phải ít a? - Tiểu Lai nhìn về phía trường quầy hỏi.

Triệu trưởng quầy nhìn qua sổ sách đăm chiêu, thở dài nói

  • chỉ sợ không quá 1 tháng nữa, nếu chiến sự vẫn còn chúng ta là cứ xác định cuốn gói về huyện thành thôi.

  • Về huyện thành không tốt sao chúng ta theo đông gia từ trấn nhỏ vô danh lên đến huyện thành sinh hoạt thoải mái - Tiểu Minh thở dài - đùng một cái làm cái gì mà Thương Gia đại đạo tha phương tới tận kinh thành.

  • Chuyện của đông gia đừng có xía vào, đừng tưởng người trước mặt chúng ta hiền hòa thì người có thể muốn nói gì thì nói - Triệu trưởng quấy mắng

  • Cá bột trong ao làm sao biết chí của kình ngư - ở trên lâu một giọng nhẹ nhàng êm ái vang lên.

2 tiểu nhị và trưởng quầy đều nhìn về phía cầu thang, một vị nữ tử thân hình mảnh mai thon gọn mặt bộ y phục màu lam sáng tha thước bồng bềnh đi xuống cầu thang, khuôn mặt thanh thoát hình trái xoan bên trên điểm 2 đôi mắt rạng rỡ sáng ngời cùng hàng lông mày sao mà khéo sắp đặt, đi cùng với ánh mắt của nàng người ngoài nhìn vào cảm tưởng chỉ cần nàng cau mày thì mọi thứ đều ảm đạm vô quang, mũi cao thanh thoát với đôi môi chúm chím đỏ chót, nàng hé môi cười nhẹ tựa như nắng xuân ấm áp thổi nhè nhẹ vào đôi mắt của người đối diện lay động lòng người, nàng từ từ lướt nhẹ xuống cầu thang từng bước từng bước của nàng như là những động tác múa uyển chuyển hớp hồn người xem.

  • Nhà ngươi đó suốt ngày ham chơi chẳng có chí tiến thủ sau này làm sao làm làm việc lớn - nàng sau khi xuống chỉ vào Tiểu Minh nói

  • Đông gia à, Tiểu Minh chỉ là một tiểu cẩu thí ở sơn thôn nghèo được không, nhờ ơn ngài mới thấy được đời, không có ngài chỉ sở cả đời này Tiểu Minh còn ko bước ra khỏi cổng làng - chỉ cần về huyện thành mua một căn nhà trong ngõ tây trấn, lấy được Tiểu Mỹ là tiểu nhân đây mãn nguyện lắm rồi. - Tiểu Minh vừa cười vừa nói

  • Hạng như người đòi lấy tỷ tỷ ta làm vợ nằm mơ giữa ban ngày - Tiêu Lai vội nói.

  • A nghị hòa rồi - cô gái Đông gia thốt lên nhìn ra ngoài đường.

Từ phía xa một đội kỵ sĩ mặc giáp trụ áo bào màu trắng chạy nhanh ngang qua lao vút về phía cổng thành, tất cả hàng quán 2 bên người đều ùa ra nhìn theo đội kỵ sĩ cầm lá cờ hiệu của quốc quân nước Triệu

  • Hay quá! lần này chiến sự kết thúc ta sẽ hỏi cưới nàng Bạch Chi Liên - Phía đối diện một chàng trai phong nhã hào hoa bạch diện thư sinh đứng trên lầu nói vọng xuống Phúc Lai Đường

  • Lại thêm một kẻ nằm mơ giữa ban ngày - Tiểu Lại hét lớn cười ha ha

Xung quanh đều cười lớn từ 2 tháng nay mọi người trong phố đều quen thuộc cảnh chàng trai bạch diện thư sinh này không biết từ đâu chạy tới lúc nào cũng ngồi tửu lầu đối diện Phúc Lai Đường, hàng ngày hét lớn lời lẽ yêu đương với tiểu giai nhân.

  • mau nhìn Trọng tướng quân Trọng Chính Nghị - một người hét lớn

mọi người đều giật mình nhìn lại thì thấy một vị tướng trẻ mặc khôi giáp màu đỏ chót tay cầm ngân thương đang cưỡi ngựa đi qua, phía sau là 1 đội kỵ sĩ áo bào màu trắng đi theo, khuôn mặt của Trọng Chính Nghị ưu sầu không biết đang suy nghĩ gì nhìn đăm chiêu nhìn về phía trước, phi ngựa tiếng vào khu vực cổng thành, khi đang đi đến gần cổng thành thì một viên kỵ sĩ nói lớn

  • Tướng quân xin hạ lệnh

Lúc này Trọng Chính Nghị với giật mình nhìn lại kiềm dây cương, con ngựa bị kìm bất ngờ bồng đứng lên 2 chân hí vang trời, quay ngang qua 2 chân trước đạp vào kỵ sĩ từ phía sau đi lên làm người này và ngựa ngã ngang, thấy vậy quân thủ thành liền lao ra kìm lại cương ngựa

  • Tường quân chuyện lớn quan trọng - một kỵ sĩ phía sau đi lên nói

  • Ta biết - Trọng Chính Nghị nói - Mở cổng thành đón đặc sứ

  • Mở cổng thành đón đặc sứ! 1 lính công thành hét lớn

Khi cổng thành từ từ mở ra Trọng Chính Nghị vẫy tay 2 đội kỵ binh 15 người trước cầm cờ hiệu 15 người sau xếp thẳng hàng ở giữa là anh ta từ từ đi ra ngoài.

Ở phía ngoài cổng thành một chi đội ngũ người ngựa mặc khôi giáp màu đen kịt đứng xếp hàng chỉnh tề, đứng phía trước chính là Lư Kỳ Sơn tay trái cầm cờ hiệu của Lưu Thiếu Soái cắm xuống đất tay phải để vào chuôi gươm dắt bên hông.

  • Xin hỏi danh tính vị tướng quân nước Lương - Trọng Chính Nghị dừng cách 8 trượng hỏi lớn

  • Tại hạ Lư Minh Tuấn tự Kỳ Sơn - Tham Tướng dưới quyền của Lưu Hiểu Kỳ Lưu Thiếu Soái

  • Thì ra là Tòng Sơn vạn thiên thủ Lư Kỳ Sơn nghe danh đã lâu nghe danh đã lâu - Trọng Chính Nghị nói - Tại hạ Trọng Vân tự Chính Nghị thay mặc quốc quân nước triệu ra đón tướng quân

  • Không dám không dam sao sánh bằng danh tiếng Ngân Thương - Trọng Chính Nghị tướng quân đây một thương định 5 châu lừng lẫy.

  • Thiên hạ đồn thổi mà thôi - Trọng Chính Nghị nói - mời đặc sứ vào thành

Sau lời nói trước sau 2 đội kỵ binh liền đi về 2 phía trái phải, Trọng Chính Nghị liền quay đầu ngựa chờ Lư Kỳ Sơn tiên lên ngang bằng bắt đầu di chuyển vào thành.


Chương 2: vây thành

  • Dậy mau đứng dậy, sắp xếp hàng ngũ chỉnh tề, tất cả thiên trưởng đứng ra phía trước nhanh nhanh!

Bỗng từ phương xa 1 người giáp trụ cưỡi một con ngựa đen tuyền phi thẳng vào quân trận miệng to hét lớn, người này vừa cưỡi ngựa đi xa lại thêm một kỵ sĩ giáp trụ lao thẳng vào quân trận hét lớn

  • Dậy mau Dậy mau, toàn bộ thiên trưởng tả quân điều động phi tiễn đội hình hướng về cánh trái di chuyển về phía cánh rừng! quân lệnh như sơn! quân lệnh như sơn!

  • toàn bộ thiên trưởng trung quân điều quân chỉnh tề chuyển thuẫn binh lên phía trước, xếp đội hình phòng thủ

lại thêm một kỵ sĩ phi ngựa như bay chạy vào quân trận hét lớn, cứ như vậy toàn bộ hàng vạn binh sĩ đã chỉnh tề đứng về phòng tuyến của mình, cảnh tượng nhìn từ đồi cao xuống phía dưới như những khối vảy cá xếp san sát vào nhau xung quanh khói bụi bốc lên từng mảng từng mảng khi các khối đội hình di chuyển, ở giữa mỗi khối là các kỵ binh đang cấp tốc chạy thẳng vào khu trung tâm

  • Thiếu soái, trung quân đã ổn định

  • Thiếu soái, tả quân đã ổn định

  • Thiếu soái, hữu quân đã điều động sẵn sàng

lần lượt từng kỵ sĩ đi đến trung tâm quân trận xuống ngựa quỳ xuống thét lớn

  • Ta đã biết, truyền lệnh của ta toàn bộ tiền quân nằm im chờ lệnh

  • Rõ - các kỵ sĩ đồng thanh hô và đứng dậy lên ngựa chạy như bay truyền lệnh

  • Tô Trường Thu - thanh niên thiếu soái lớn giọng

  • Có mạc tướng - một trung niên nhân thân hình to lớn đi ra giữa và quỳ gối

  • Ngài mau chuẩn bị đem hậu quân chuyển thành tiền quân tùy thời rút về An Khê Cốc

Tô Trường Thu hơi chần chờ, ngước lên nhìn vị thiếu soái

  • Ngài cứ an tâm ta tự có sắp xếp - vị thiếu soái tiếp tục nói

  • mạc tướng nhận lệnh - sau đó Tô Trường Thu đứng dậy đi về phía sau quân trận

sau khi Tô Trường Thu rời đi vị thiếu soái trầm ngâm nhìn vào bản đồ da đặt trên giá xe ngựa, xung quanh chư tướng cùng tham mưu đều yên lặng theo dõi chờ mệnh lệnh

  • Trăm tính vạn tính cũng không ngờ Việt kiếm môn xuất thủ lại là một vị chân quân, chân quân ko ở nhà cảm ngộ đăng tiên, lại đi tham gia đánh cờ - thiếu soái thở dài

  • Chúng ta khó khăn lắm mới mời được Hỏa Thạch Tinh Quân ra tay lần này giờ lại không công mà lui chỉ sợ sau này khó ăn nói với Hỏa Vân Các - một vị mưu sĩ nói

  • Phong Nguyên Đô tường đồng vách sắt thành cao hơn 50 trượng dễ thủ khó công, chư vị có kế nào công thành - thiếu soái ngẩng lên nhìn xung quanh

Xung quanh chư tướng cùng tham mưu giật mình khi thấy được ánh mắt vị thiếu soái lia qua, chỉ cần chạm một chút ánh mắt khuôn mặt họ lại hiện ra bất đắc dĩ, vô phương khả thi, sau đó liền quay mặt đi và thở dài.

  • Lữ Trọng ngài là tướng chuyên công thành chẳng lẽ trước giờ chưa từng đối mặt với tình huống thế này - thiếu soái nhìn về vị tướng già phía bên trái nói

  • Bẩm thiếu soái Phong Nguyên Đô đế đô nước Triệu ngàn năm nổi tiếng khả năng phòng thủ dễ thủ khó công, trước đây Cơ Vĩnh Đế cũng từng đem 100 vạn hùng binh đến cũng ko công mà lui chỉ sợ lần này quá khó - Lữ Trọng thở dài nói.

  • Thiếu soái tường thành Phong Nguyên Đô được bọc từ đồng tinh khoáng tôi luyện trong Thiên Bảo Thủ Phong Lô đúng 9 ngàn 9 trăm 9 mươi 9 ngày mà thành vừa nhẹ vừa cứng chắc, cho dù là pháp bảo cực phẩm cũng khó lòng phá hủy - một vị mưu sĩ lên tiếng

  • Thượng tướng quân cũng biết điều này, mưu tính dùng Thái Nguyên Chân Hỏa của Hỏa Thạch Tinh Quân nung chảy, đáng tiếc lại giết đi ra một vị kiếm tu Bạch Lạc Chân Quân - Thiếu soái ngửa mặt lên trời nói.

  • Bẩm Thiếu soái tại hạ có kế này - một vị mưu sĩ đứng lên nói

  • Mời Hoa quân sư nói - Thiếu soái vội vàng nhìn lại đưa ta tư thế mới

  • Bây giờ là tháng 9 chuẩn bị vào đông chúng ta vây thành 1 tháng sau chờ trời mưa lớn liền dùng pháp quân hóa thổ đắp đất cao xung quanh cho nước không thoát đi chờ nước dâng đủ liền dùng thuyền mà tiến vào - Hoa Phi Nhạn vội nói

  • Quá thiển cận - một vị mưu sĩ khác liền nói - chúng ta hiện tại chưa biết được năm nay thời tiết thế nào lượng mưa ra sao lại hao phí ở đây 1 tháng chỉ sợ bắt cua trong lỗ! thứ nữa Triệu quân ko có pháp quân sao, họ lại để yên cho chúng ta đắp 50 trượng núi cao, nếu đắp được vậy thà bây giờ đắp dốc lên thẳng cho xong

  • Lỗ quân sư nói quá lời - Hoa Phi Nhạn liền đáp - từ khi phạt Triệu tại hạ đã nhờ Cửu cung môn bói quẻ, năm nay ắt sẽ mưa đặc biệt nhiều vì Hàn khí phía bắc tụ mãi không tán đẩy về phía ta trời ắt mưa dầm, thứ nữa Phong Nguyên Đô trái phải giáp núi cao lại xây thành dựa sát núi hai bên tiết kiệm chi phí chúng ta chỉ cần cách thành nửa dặm bắt đầu đắp đất băng phong phía dưới không cho nước thoát đi liền đại công cáo thành.

  • Kế ngài thật hay đắp đất bồi từ Hoàng Thiên sơn đến Phi La Sơn cách nhau không dưới 6 dặm lại cao 50 trượng còn băng phong phía dưới hao người tốn của đánh trận kiểu ngài chẳng mấy mà Lương Quốc bị móc rỗng - Lỗ Đinh hừ lớn

  • Cũng là không có cách nào ai bảo Phong Nguyên Đô kia tường đồng vách sắt cách nào mà đánh đây - Hoa Phi Nhạn bất mãn nói

  • Không thể! Lữ Phụng Nhân là cao thủ Thuật gia băng hệ chỉ sợ người ta lại tương kế tựu kế nước lên bao nhiêu tạo sóng băng phong cao bấy nhiêu, lúc đó tất cả những gì chúng ta làm chỉ sợ là công cốc - Thiếu soái nói - còn chưa kể trận pháp thủ thành còn chưa lộ diện không rõ thực hư quá mạo hiểm, trước mắt chỉ thử nghị hòa.

  • Lư Kỳ Sơn - Thiếu soái tiếp tục hô to

  • có mạc tướng - 1 vị khuôn mặt anh tuấn lông mày rậm thân cao vạm vỡ bước ra.

  • Điểm 20 tinh binh cầm cờ hiệu của ta đánh trống yêu cầu nghị hòa chỉ cần Triệu Quân chủ giao ra “Thiên Lam bạch sâm” vạn năm, chúng ta liền lui binh về biên giới Lương Quốc trả lại 4 châu 16 quận, còn bồi thường chiến phí, trả giá mua sâm.

  • mạc tướng lĩnh mệnh - Lư Kỳ Sơn hô to nhận cờ từ vệ binh rồi nhảy lên ngựa chạy thẳng về phía Phong Đô Thành.

Chương 1: Tiên Nhân giao chiến

Phong Nguyên đô gió đục mây vần, bầu trời được chia làm 2 mảnh một bên đỏ rực như bị trăm ngàn hoả diễm thiêu đốt, đến mặt trời cũng bị ảnh lửa đỏ rực che khuất, từng dòng từng dòng hoả diễm cuộn tròn tạo thành 1 vòng lốc xoáy khổng lồ như muốn thôn thiên phế địa không ngừng tiến về phía còn lại thôn phệ, một bên thì kiếm khí xung thiên từng tia ánh kim bàng bạc kết nối thành một hàng 12 thanh cự kiếm khổng lồ xếp thành một bức tường ngăn chặn từng đợt phong hoả cuồn cuộn thôn phệ, phía dưới bình nguyên hàng vạn binh sĩ tĩnh lặng nhìn lên dị tượng trên bầu trời, hơn vạn con người ở nơi đây như lâm vào cõi mộng đứng há hốc mồm xem từng đợt từng đợt phong hoả gào thét phá vỡ bức tường cự kiếm, đứng nhìn cảnh tượng hùng vĩ dường như những chiến binh dày dạng nhất với sức mạnh nâng đỉnh nặng trăm cân cũng chỉ mỏng manh như những chiếc lá giữa dòng sông cuồn cuộn chảy, đột nhiên cơn lốc lửa rít lên từng tiếng đinh tai nhức óc vang vọng cả một vùng bình nguyên rộng lớn sau đó hàng loạt sao băng đỏ rực từ trên trời bay xuống trong mắt hơn vạn binh sĩ phía dưới ánh lên nỗi khiếp sợ, nhưng không ai có thể bỏ chạy tâm chí của họ đã bị chấn nhiếp bởi 2 luồng uy áp khổng lồ từ 2 bên, giống như những con chuột nhắt bị thôi miên bời loài rắn không thể di chuyển, tưởng chừng những thiên thạch đầy hoả diễm sẽ rơi xuống thiêu đốt hàng vạn sinh linh nhưng khi rơi được lưng chừng chúng bỗng nhiên như vạn tiễn xông thẳng vào bức tường cự kiếm từng tiếng rít chói tai lao thẳng vào những thanh cự kiếm tạo ra những tiếng sấm chói tai rồi vỡ vụn, từng đợt rồi từng đợt những khối thiên thạch cứ lao đi rợp cả bầu trời vừa chói lọi vừa nóng bức đâm thẳng vào 12 thanh cự kiếm, ở sau bức tường cự kiếm 1 lão niên với thân hình gầy còm đầu búi tóc cao được xuyên qua một cây trâm toả ra từng đợt từng đợt kiếm khí sắc bén và mãnh liệt, bộ râu bạc trắng phau dài đến tận ngực, hai bàn tay lão ta đan xen vào nhau không ngừng thay đổi động tác miệng liên tục lẩm bẩm những câu chú ngữ khó hiểu sau đó hai tay lão bỗng nâng lên trời miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai, bỗng nhiên 12 hai thanh cự kiếm kêu lên những tiếng kiếm minh ong ong chói tai đổi tư thế chỉa thẳng mũi kiếm vào phía bên mưa tên thiên thạch những mảnh thiên thạch vừa phóng đến gần khoảng 10 thước thì tự động phân rã rơi xuống phía dưới, không biết có phải do thuật pháp của tiên nhân không muốn đả thương những binh sĩ phía dưới hay không nhưng khi những mảnh vỡ của thiên thạch rơi xuống lưng chừng thì tự động tiêu thất hóa thành bụi.

  • Kenggggg, Kenggggg

Một tiếng kim loại chói tai vang lên vị lão niên tiên nhân kia đưa tay phải về phía trước làm động tác chém ra, tóc lão bỗng nhiên xoã ra cây trâm trên đầu ông ông không dứt từ từ phình to ra trở thành một thanh cự kiếm khổng lồ không có chuôi kiếm, khi động tác của lão tiên nhân vừa xong thì cây cự kiếm gào thét lao thẳng vào vùng trời rực lửa cắt đôi cơn lốc xoáy được hình thành từ hoả diểm, cuồng phong gào thét ở hai bên liên tiếp từng đợt từng đợt lốc xoáy đập thằng vào thanh cự kiếm làm cho tốc độ phi kiếm lao đi bị cản lại đáng kể nhưng những hoả vân ngập trời đã thưa thớt hơn nhiều lộ ra thân hình của người phía bên kia, một gã có thân hình béo tốt như một lão chủ tiệm cục mịch của một tửu lâu phổ thông, một nữa khuôn mặt phía trên bị che bởi mặt nạ hình thù quái dị đặc biệt râu tóc của gã toàn màu đỏ rực, lão đứng trên một cự thạch lơ lững hai tay khoát ra sau ánh mắt nhìn đăm chiêu vào thanh cự kiếm không chuôi đang lao thẳng tới. khi thanh cự kiếm lao thẳng đến lão khoảng 200 thước thì bức tường hoả thạch màu đỏ bỗng lăng không hiện ra  tầng tầng lớp lớp xuất hiện trước mặt lão thanh cự kiếm không những bị cản mà đâm thẳng xuyên qua từng tầng của lớp hoả thạch mỗi lầm cự kiếm xuyên qua tầng hoả thạch lại như bi một lực phá kinh thiên làm cho bức tường hoả thạch vỡ nát thành bụi rơi rào rào xuống phía dưới, đến khi chỉ còn cách gã tóc đỏ tầm 10 thước thanh cự kiếm như mất đà không thể phá vỡ được, những bức tường hoả thạch cuối cùng mà chỉ đâm xuyên qua và dừng lại, bông nhiên gã tóc đỏ đưa hai tai lên đưa song chưởng về phía trước những lớp tường trước mặt gã bỗng nhiên bị hoá thành bụi rồi tập hợp thành những mũi tên đỏ chót hoả diễm bốc cháy cuồng cuộn bắn thẳng vào thanh cự kiếm kiến cho nó bật ra xa, nhưng khi thanh cự kiếm không chuôi bật ra thì 12 thanh cự kiếm hình thành từ kiếm khí lúc trước bỗng nhiên từ đâu phóng tới từ 7 phương 8 hướng chực chỉ vào gã mập tóc đỏ, gã phóng người lên phi thẳng lên bầu trời, miếng cự thạch dưới chân lão bỗng nhiên tách ra làm nhiều mảnh xếp thành hình cầu bao bọc xung quanh gã tóc đỏ đúng vừa lúc 12 thanh cự kiếm đâm thẳng vào quả cầu cự thạch

  • ầm ầm

từng thanh kiếm đâm vào tạo ra những tiếng nổ rung trời, hàng vạn gã binh sĩ bị một lực vô  hình xô ngã rạp xuống dưới đất tiếng giáp trụ và binh khí va chạm vào nhau kêu loảng xoảng cả một vùng bình nguyên, khi bọn họ đứng dậy và ngước lên thì 12 thanh cự kiếm đã biến mất, bầu trời đã trong xanh trở lại không còn bị bao phủ bởi hoả diễm và hoả vân, không còn những cơn lốc xoáy đỏ rực và nóng bỏng, chỉ lơ lửng một bên là lão giả gầy còm đứng trên thanh cự kiếm nhìn về phía quả cầu cự thạch bị đâm lỗ chỗ. Một tiếng thét vang lên quả cầu cự thạch bị bóc ra từng mảng từng mảng rồi xuống rồi lại tụ lại như ban đầu, chỉ là không còn bóng bẩy như lúc đầu mà đã lỗ chỗ chi chít những vết đâm, gã béo tóc đỏ chật vật đứng lên miếng cự thạch rõ ràng đã bị hư tổn rất nhiều.

  • Thanh Lô Việt Kiếm quả nhiên bất phàm, bổn quân lần này nhận thua, lúc trở về Linh Hoa Sơn sẽ cho chân quân một công đạo.

  • Ha ha, như ý phiến của Hỏa Thạch Tinh quân quả nhiên lợi hại nếu như trong tay lão hủ không có thần khí của bổn môn có lẽ hôm nay đành đi tay không mà về rồi.

  • Bạch Lạc Chân Quân quá khen chuyện hôm nay đến đây kết thúc, bổn tôn xin cáo từ

  • Không tiễn!

Vừa nói xong gã tóc đỏ Hoả Thạch Tinh quân lao vun vút về phía đông mất hút trong chớp mắt, chỉ còn lão niên tay vận pháp quyết thu thanh cự kiếm trở thành cây ngọc trâm nằm gọn trong tay lão, sau đó lão không thèm để ý phi thẳng về phái nam, trong sự ngơ ngác của hàng vạn binh sĩ.